Lúc yêu nhau tôi thấy vợ mình cũng có nhiều điểm tốt, chỉ có điều chi tiêu không biết tiết kiệm. Tôi nghĩ, chắc có gia đình rồi thì cô ấy sẽ thay đổi thôi nên vẫn quyết định gắn bó.
Quả thật, yêu nhau cái gì cũng tốt nhưng cưới về được vài tháng thì tôi thấy mình đã cưới sai người mất rồi. Nói ra thì nhiều người bảo tôi phũ, hay chê vợ nhưng vợ phải thế nào thì tôi mới chê chứ.
Cả hai chỉ là dân văn phòng nên lương tháng chỉ hơn 20 triệu một chút. Đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố làm việc nên chúng tôi phải ở trọ, chi phí sinh hoạt đắt đỏ nên mỗi lần hẹn hò tôi phải tính trước tính sau. Tôi thường rủ cô ấy đi ăn mấy món vỉa hè thôi, vừa tiết kiệm lại hợp khẩu vị chứ ăn sang trọng quá tôi không quen.
Yêu nhau được 1 năm thì cô ấy thông báo có bầu. Lúc đó tôi chưa sẵn sàng cho việc làm bố nên có suy nghĩ muốn bỏ đứa bé. Cả hai chưa tiết kiệm được nhiều, chưa có nhà, tương lai còn nhiều cơ hội, không muốn vướng bận con cái. Thế nhưng khi kể chuyện này với mẹ thì bà nhất quyết bắt giữ lại cái thai: “Nay hiếm muộn nhiều lắm con ạ, giữ cái thai và sinh con ra đi, nhiều người muốn có con mà không được kìa, tốn biết bao nhiêu tiền để thụ tinh nhân tạo còn mình đụng tí lại đòi bỏ là sao. Dẫn nó về nói chuyện với mẹ, rồi bố mẹ sang bên đó hỏi cưới, hợp thức hóa cái thai”.
Nghe mẹ nói tôi mới thay đổi ý định, có con sớm, ổn định rồi chú tâm lo cho sự nghiệp sau cũng được. Vì thế tôi nhanh chóng thúc đẩy chuyện đám cưới.
Sau khi đã trở thành vợ chồng, tôi quyết định không đưa hết lương cho vợ vì biết tính cô ấy hay tiêu hoang. Lương của tôi 12 triệu/tháng, tôi mà đưa hết lương thì chắc chắn cô ấy sẽ tiêu bằng sạch. Chính vì thế, tôi bảo với vợ là mình chỉ làm được 7 triệu mỗi tháng. Đợt đó vừa dịch xong, nhiều công ty vẫn cắt giảm nhân sự và giảm lương nên vợ tôi cũng không mảy may để ý. Với tôi biết, cô ấy tin tưởng tôi rất nhiều nên sẽ không nghi ngờ gì đâu.
Mỗi tháng tôi chỉ đưa vợ 4 triệu, số còn lại tôi tiêu xài cá nhân và đưa mẹ mua vàng trữ và dặn bà tuyệt đối không được nói cho con dâu biết. Mẹ tôi nghe vậy thì băn khoăn: “Đã có vợ rồi thì con nên đưa cho vợ giữ. Nó tự khắc biết vun vén và tiết kiệm cho gia đình. Chứ con đưa mẹ giữ sau này vợ con biết thì lại không hay”. Thế nhưng tôi vẫn quyết đưa mẹ giữ vì tôi không tin vợ mình là “tay hòm chìa khóa”. Với lại tôi định thử thách vợ trong năm đầu tiên, nếu vợ thay đổi sau này tôi làm được bao nhiêu sẽ đưa hết cho vợ.
Nhiều lúc tôi thấy vợ nấu toàn những món đạm bạc mới buột miệng hỏi: “Em để dư được bao nhiêu rồi mà ăn uống toàn những món chán như thế này”. Cô ấy ngay lập tức quát lại: “Anh nghĩ 4 triệu của anh lớn lắm à mà còn để dư, nhiêu đó còn không đủ để em khám thai, dưỡng thai nữa”.
Biết rằng khi mang bầu thì sẽ tốn kém vì phải chăm chút cho việc ăn uống, tẩm bổ để mẹ khỏe, con khỏe. Thế nhưng, điều kiện nhà mình bao nhiêu thì tiêu xài bấy nhiêu thôi, người ta giàu uống thuốc xịn, sử dụng dịch vụ khám thai xịn, còn mình dùng cái gì rẻ rẻ là được rồi, phải biết tiết kiệm để sau này có tiền đi sinh rồi nuôi con nữa. Chứ ngoài kia, những gia đình thiếu thốn, điều kiện kinh tế thấp họ chẳng cần tẩm bổ gì vẫn sinh ra con khỏe mạnh, lớn lên bình thường đấy sao, vợ tôi cứ quan trọng hóa vấn đề lên thôi.
Sau khi sinh con, vợ tôi lại đòi đưa thêm sinh hoạt phí, cô ấy bảo 1 mình tôi sao lại tiêu 3 triệu trong khi đưa vợ chỉ 4 triệu. Nhưng tôi vẫn quyết định không đưa thêm đồng nào cả. Mới sinh được đứa con trai chắc vợ tôi làm mình làm mẩy thôi, con còn nhỏ có phải tiêu gì nhiều đâu, sữa cũng đã bú sữa mẹ rồi.
Còn tôi thì vẫn giữ nguyên tắc cũ, đi làm về đưa tiền cho mẹ mua vàng. Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến khi mẹ tôi đi khám và phát hiện bị khối u ở ngực, bác sĩ chỉ định bảo cắt một bên ngực. Bố mẹ tôi thì cũng không xin tiền con cái nhưng phận làm con sao tôi có thể làm ngơ được. Tuy nhiên, tôi vẫn quyết định không đụng vào quỹ đen của mình mà về nhà bảo vợ đưa vài chục triệu để cho mẹ chữa bệnh. Thế mà vợ tôi dửng dưng đáp:
“Tôi chưa đưa anh cục nợ là may, nghĩ sao anh đưa 4 triệu/tháng không đủ tiền ăn cho cả nhà mà giờ đòi lại vài chục triệu. Anh nói thật hay đùa đấy”.
Tôi nghe vậy mà ngao ngán. Các chị em có thấy vợ tôi không biết quản lý chi tiêu không, dù chồng đưa bao nhiêu tiền thì cũng nên tiết kiệm trước tiêu xài sau, nếu làm theo cách đó thì đến giờ tiết kiệm ít nhất cũng được chục triệu rồi.
May là tôi có quỹ riêng, vàng gửi cho mẹ chứ đưa cho vợ thì giờ cũng trắng tay rồi. Tôi bảo mẹ bán ít vàng để lấy tiền chữa bệnh, thế là ổn.
Còn về phần vợ tôi, bình thường tôi có thấy cô ấy tẩm bổ cua ghẹ, sữa bầu gì đâu, thế mà suốt ngày kêu ăn uống tốn kém. Cô ấy không nhận ra cách tiêu tiền của mình có vấn đề hay sao nhỉ? Giờ tôi phải làm gì để vợ chi tiêu tiết kiệm và có kế hoạch hơn nhỉ?